Thế giới thiên sứ
Chapter 1: Sự sống lại thứ hai
Một nơi không có mặt trời, mặt trăng, nhưng sự sáng vĩnh hằng soi chiếu rực rỡ không thể tưởng tượng ra, ngày hôm nay cũng là một ngày với nhiều niềm vui đời đời mãi mãi. Đây là nơi sự than khóc, đau đớn chẳng hề ngự trị, vạn vật tuần hoàn nhanh hơn mọi chu kì trên trái đất đến hàng trăm, hàng vạn lần. Mọi thứ cỏ xanh ở đây cũng tốt tươi, nơi ngọn suối nước sự sống không ngừng tuôn trào chảy ra từ nơi ngai cao nhất – nơi sự sáng vĩnh sinh ngự trị đầy vinh hiển, oai nghi.
Tuy vậy, vẫn có một vài sự chưa trọn vẹn, nên chúng đã bị quăng từ nơi tốt đẹp thể ấy xuống trái đất này, bị gông cùm, bị đeo xiềng vào chân mà mặc áo lúp tội lỗi. Họ là những thiên sứ cao quý, các con trai con gái của Thiên Đế và Thiên Hậu, giờ đây ở trong thân xác hay chết này, và không còn nghe thấy bất cứ sanh khí, mạng lệnh nào từ trên Đế đình vọng xuống nữa.
Phải, họ đã xa cách hoàn toàn với Cha Mẹ trên trời thật rồi.
“Mẹ ơi, Mẹ ở đâu…?
Cha ơi, là chúng con sai rồi! Chúng con sai rồi…! Xin Cha trở lại cùng chúng con!…
Cha Mẹ ơi, xin hãy trở lại cùng chúng con, chớ để chúng con xa Cha Mẹ…!”
Những tiếng gào thét đến nhỏ máu, thất thanh và đứt quãng từ sâu trong tiềm thức, đau đến tưởng như cắt đứt sợi dây sự sống mong manh của hồn linh cốt tuỷ này. Thật vậy, nhưng, tuyệt nhiên các thiên sứ chẳng hề nhớ ra nổi. Trí năng của thể xác thịt này đã hoàn toàn che lấp kí ức ấy mất rồi.
Nên, họ cứ đi lang thang, mà chẳng biết mình đi đâu. Vì bị cầm trong sự chết, linh hồn họ giờ đây đã ngủ một giấc ngủ dài…
Mẹ ơi, từ giờ con chẳng hề được thấy mặt Mẹ nữa. Cha ơi, những ngày tháng như vạn ngày xưa, giờ đã hoang đàng và trôi đi đâu…?
***
7000 năm sau, sự sống lại thứ hai…
Công việc cứu chuộc của Cha Mẹ đã hoàn tất. Thiên Đế & Thiên Hậu đã cứu rỗi tất thảy những thiên sứ được chọn, và họ đã trở lại trong lòng Người. Họ đã trị vì cùng với Cha Mẹ trong 1000 năm, và hiện giờ đang được đi dạo trên không trung, ở bên ngoài xác thịt, nên linh hồn họ được rỗi khỏi giấc ngủ dài như vậy. Họ vui sướng làm bao nhiêu khi mỗi một ngày, họ đều được chiêm nghiệm, được ngắm xem quyền năng sáng tạo trời mới đất mới của Cha Mẹ, họ thật phước lành, thật vinh hiển làm sao.
Tuy vậy, vẫn có sự rối ren trong mớ bòng bong trái đất vừa bị tuyệt diệt kia. Sau sự huỷ diệt bằng lửa, mọi thứ trên trái đất này đều vỡ tan, và hoá ra tro bụi. Những tiếng rầm rầm rất lớn của các thể chất bị phá huỷ cứ lao vào nhau, quấn lấy nhau trong sự vụn vỡ dữ dội. Trái đất đầy mệt mỏi và tội ác, cùng với ba cuộc đại chiến thế giới lớn & lịch sử của nhân loại, đã qua đi rồi. Chẳng còn bất cứ sinh linh nào nữa, và mọi linh hồn đã từng qua đời – giờ bước vào sự sống lại thứ hai.
Trong sự sống lại thứ hai, có Hiền Đức & Lệ Lệ, trong muôn vàn linh hồn đang hồi sinh, bắt đầu cuộc sống mới. Họ chuẩn bị đối mặt với trận chiến cuối cùng với Lucifer thiên sứ sa đoạ, nên tâm linh họ rất rối bời. Họ không chắc mình sẽ thắng bằng chinh năng lực của mình, bèn là chờ đợi Thiên Đế Thiên Hậu soi xuống, giúp sức cho họ.
Bỗng có tiếng từ trong mặt vực sâu, thăm thẳm, vọng lại rền như tiếng sấm. Dù chỉ là thanh âm, thứ tiếng ấy như muốn làm mọi thiên thạch sa xuống ngay dưới chân người:
“Này là đời sống sẽ mở ra để làm bằng chứng rằng các ngươi, những người được nhận sự sống lại thứ hai, sẽ được cứu chuộc và lên cùng với người được chọn!”
Rồi đùng đùng những tiếng phán chói loà bên tai, cứ thế lặp lại đến ba lần. Hiền Đức hoảng sợ, gọi Lệ Lệ đang ngồi thu mình lại trong nơi tối tăm:
-Kìa, em ơi, chờ dậy – anh ta loạng choạng giữ mình vững vàng trước tiếng sấm – Đời mới mở ra rồi!
-Thật sao anh? – Lệ Lệ ngạc nhiên, thất kinh và mừng rỡ – Vậy…chúng ta sẽ đi đâu…?
-Anh cũng không biết nữa…
-Vậy…chúng ta…vẫn sẽ đi cùng nhau chứ?
-Chắc chắn. – Hiền Đức nắm lấy tay Lệ Lệ – chúng ta chắc chắn sẽ đi cùng nhau, dù bất kể nơi đâu…
-Uhm – Lệ Lệ khẽ gật đầu, nở nụ cười trấn an cả hai người.
Vầng sáng chói loà khơi ra giữa khoảng không tối tăm, họ lao vào cõi thăm thẳm…mà chẳng biết mình đi về đâu…
***
Britannia, địa phận 03 (Angeln thời trước)
Nữ hoàng Nun đang đi dạo giữa khu vườn cẩm tú cầu, bà ấy vốn là người mang trong mình dòng máu lai của người Angeln với bốn xứ Atlant, Gwanghan, Riyuji & Odeskaya phía Đông. Bà ấy có vẻ không hề nhớ gì đến tiền kiếp bản thân mình từng tên Lệ Lệ. Bà cũng đã đổi khác với Lệ Lệ rồi. Lệ Lệ ở trong xác thịt không hề có quyền năng gì hết, chỉ là một người phàm yếu đuối và làm tôi cho sự chết, trong thân thể yếu đuối bà không thể di chuyển tự do, cũng không thể làm bất cứ mọi sự bà thích. Giờ đây, tuy chưa mặc lấy thể vĩnh sinh, nhưng bà cơ bản đã mang bản thể của một vị thần, có trong mình phép thuật mạnh mẽ, là năng lực của nước, dù chẳng phải đã là thiên sứ trọn vẹn. Bà vẫn chưa được mang lấy thân ảnh trong như thuỷ tinh mà mắt thường chẳng xem thấy, chỉ là một cơ thể giống như loài người,nhưng mái tóc và ánh mắt đã trở nên trắng như tuyết, như là người của Băng tộc.
-Chị ơi, nghe nói chị định bỏ đi khỏi xứ này? –Nữ quan thân cận của bà, Yulya vừa cắt tỉa những bông hoa trong vườn, vừa lặng lẽ thăm dò ý kiến của nữ hoàng.
-Phải. – Nun chau mày, nhìn về hướng xa xăm – Nơi này thật quá nhiều hiểm nguy. Chúng ta trị vì dân này, nhưng họ không hề chịu phục, hoạ chăng vì ta là nữ nhi. Ta muốn đi tìm trong xứ khác một người đàn ông có sứ mệnh quân vương, và ta chắc sẽ lấy chàng làm chồng.
-Tại sao không phải xứ này, chị Nun?
-Bởi vì ta muốn có một đứa trẻ mà trong dòng máu nó sẽ có vài thứ quốc gia. Ta sẽ kiếm tìm người nam nào ngoài xứ này, hoặc là người thuần chủng, hoặc là người lai, để làm cho dòng máu của Nun ta được gia thêm. Còn gì bằng một kết tinh của nhiều chủng tộc, sự khôn ngoan nó sẽ vượt bậc với những kẻ trị vì các xứ khác.
-Ra là vậy. Em hiểu rồi. Vậy…chị muốn em chuẩn bị hành lý và tiền bạc cho chị đi ra khỏi xứ mình chứ?
-Càng sớm càng tốt – Nun khẽ gật đầu, tỏ vẻ ưng ý với sự trung thành của Yulya.
Rồi theo lối các vì sao, hai người lặng lẽ ra đi trong đêm tối, sau khi sự chuyển giao quyền lực tạm thời cho người chị gái của nữ hoàng là Babliah hoàn tất. Hai người cứ đi mãi, đi mãi, theo sự dẫn dắt của vì sao cả mà đi về hướng Đông Nam– nơi băng giá dần dần biến đi mất.
***
Yuj – địa phận 02 (Kitaya thời trước)
Shiv gác bút, đặt nhẹ xuống nghiên mực và thở dài. Chao ôi, bao công hắn ngồi luyện thư pháp, mà tâm vẫn loạn. Shiv vẫn chưa thể nào chế ngự được sức mạnh của mình – sức mạnh của Khói. Hắn chẳng nhớ gì vê việc mình từng là Hiền Đức trong tiền kiếp, từng vô dụng còn hơn bây giờ. Trước đây hắn đã chẳng có gì trong tay ngoài mồ hôi, máu và lực sức của một nam đinh, thân thể có giới hạn đó đã luôn ngăn trở hắn khỏi việc thực hiện những khát vọng bản thân mong muốn. Mỗi khi làm việc đến kiệt sức, dù hắn có giơ mỏi tay lên để nâng phiến đá nặng, nhưng nội lực bên trong cũng chẳng thể nào được khơi dậy, hắn gồng mình muốn dứt khỏi tảng đá, vứt quách gánh nặng đè lên xác thịt mình đi. Giờ đôi tay hắn rèn ra pháp khí, từ một lời phán mà khói lan ra mù mịt, che cả đất trời, và tro bụi từ đôi tay này mà ra. Sức mạnh này cao hơn loài người, nhưng cũng chưa phải là trọn vẹn tuyệt đối, hắn chỉ giống như một người đến từ Diêm tộc. Màu tóc, đôi mắt của hắn, sinh ra trong lần hồi sinh này đã là màu xám trong như sương mù.
-Chẳng lẽ…lời người ta đồn đại là đúng hay sao? Mình…không thể nào chế ngự được sức mạnh này nếu chưa thành thân…
Hắn vò đầu bứt tai, nằm bệt xuống nền đất. Năm nay hắn đã bước sang tuổi 182- tuổi được coi là trưởng thành trong tộc. Mọi bộ tộc sở hữu những sức mạnh siêu nhiên này đều có mỗi loại trái phù hợp với thổ nhưỡng của tộc đó, mà nếu người ta ăn vào thì sẽ sống mãi, trẻ mãi, nhưng nếu ngừng ăn, hoặc chỉ thiếu đi thức quả đó, họ sẽ chết. Thật bản thân họ chưa hề vĩnh sinh, nên mới phải phụ thuộc vào thức quả màu nhiệm đó. 182 tuổi, cái tuổi đáng lý người ta phải kết đôi và sinh con, hắn vẫn chẳng có gì. Tự tâm hắn thấy bất lực, chán nản vô cùng vì hoàn cảnh bây giờ. Giá mà hắn hiểu hắn từng yếu đuối và kém cỏi hơn nhiều ở kiếp trước, chắc bản thân hắn sẽ thấy hạnh phúc hơn chứ không có tâm trạng như bây giờ.
-Chả nhẽ…mình đi tìm nương tử nào đó phù hợp, và kết hôn y như lời các trưởng bối đời trước dạy?
-Hèn gì con vật đáng yêu như vậy mà cũng có người nỡ bắn tên vào cẳng nó. Nó bị thương nặng quá, tôi nghĩ tôi cần nấu cho nó ăn một chút gì đó. Còn hai cô, không sao chứ? Chắc hai cô cũng đói bụng rồi phải không? Ta vào nhà, tôi nấu cho hai cô và chuẩn bị đồ ăn cho chú ngựa, rồi hãy kể tôi nghe mọi việc vừa diễn ra, biết đâu tôi giúp gì được cho hai cô.
Phải thế thôi. Đúng, phải thế. Đôi tay này của hắn chẳng thể nào điều chỉnh được sức lực của Khói. Nếu bây giờ hắn có lơ là, vung nhẹ cái tay, khói mù mịt sẽ thổi khắp cả đất, làm hư hại đất và cây cối. Và lại, cũng sẽ làm hại loài người – những người yếu đuối, không có sức lực so với mọi người của Diêm tộc. Khói lan ra, họ chắc sẽ chết ngay chứ đừng nói gì sống được.
-Sức mạnh của ta, là để giúp những người trẻ tuổi trong Diêm Tộc, và cả loài người nữa. Ta không muốn sức mạnh của ta trở nên vũ khí hại loài người yếu đuối và dễ chết. Ta phải kết hôn với một nữ nhân trong mình chảy nhiều dòng máu, phải – có vậy thì các con của ta khi được lai ra rồi, còn mạnh mẽ gấp bội lần cha mẹ chúng. Thật tuyệt vời làm sao.
Trong người hắn, cũng có sẵn dòng máu lai chảy trong mình của người Kitaya và Vyet, chủng người vốn nhanh nhẹn, thông thái, nên hắn chẳng có gì phải sợ cô nương nào lại chê hắn không tinh tuý cả. Nghĩ vậy, Shiv thấy trong lòng bắt đầu an yên hơn chút, cũng thấy phấn chấn trở lại. Hắn cảm thấy bầu trời bắt đầu sáng dần, mọi thứ ổn hơn ban nãy chút ít rồi.
Bên ngoài cửa, bất chợt có tiếng động lớn, làm Shiv giật nảy mình, chạy ào ra ngoài, bèn thấy hai cô gái ở trước cửa nhà mình. Hai người phụ nữ này dung mạo xinh đẹp động lòng người, đang bị ngã từ trên yên ngựa. Từ xa xa, Shiv thấy chú ngựa bị mũi tên găm vào cẳng sau, nhất thời là không thể đi được, để lâu còn nguy hiểm đến tính mạng. Chắc chắn hai cô gái này đã bị một phen thất kinh rồi.
-Này, hai cô…có sao không? – Shiv chạy tới kéo tay hai người dậy.
-Ui cha, đau quá…cảm ơn anh….Agh…- Cả hai người đều không có xước xát gì, nhưng có lẽ rất đau – Đau…
Shiv kéo họ lại ngồi trước hiên nhà mình, bứt vài nắm thảo dược ở bên sân, chạy vào trong nhà chộp vội bông băng rồi trở ra :
-Hai cô nghỉ đi, bình tĩnh nhé. Để tôi băng bó cho hai cô xong, sẽ xem con ngựa cho.
Shiv nhanh nhẹn, mau chóng khiến hai cô gái yên tâm thở phào một cái, mặt vẫn dính bùn đất do bị hất từ trên mình ngựa xuống, nhưng với khả năng băng bó vết thương của Shiv, hai người họ có lẽ đã vô sự. Sau khi lo cho hai người phụ nữ xong, Shiv chạy tới, rút mạnh tên khỏi cẳng con ngựa. Con ngựa hí lên một cái rung trời, rồi đạp một cái như trời giáng vào mình Shiv, làm hắn trở tay không kịp.
-Á! – Shiv kêu lên một tiếng lớn – Chết ta rồi.
-Kìa anh! – Hai cô gái la lên thất thanh.
-Tôi…a….con bạch mã này của hai cô…chắc nó hoảng sợ lắm đấy.
Cố nén đau, hắn đứng phắt dậy, cầm lấy dải băng từ chỗ các cô gái, chạy đến bên con ngựa. Hắn ghì chặt hai chân nó xuống, làm nó xuội lơ cả tứ chi, hai chân trước dẫu quẫy đạp như muốn vùng dậy, hoảng hốt mà đạp chết Shiv chăng. May thay, nó không thể nào chống lại sức lực của Shiv – một thanh niên khoẻ mạnh, cường tráng, lại là một kẻ có phép thuật điều khiển khói ra từ trong lòng bàn tay. Mặc cho con ngựa quẫy đạp, Shiv mạnh tay băng bó, rịt lá cho nó, hắn vừa làm vừa vỗ về, xoa xoa an ủi con ngựa:
-Này, anh bạn nhỏ, chắc mày đau lắm. Đừng sợ, đừng sợ, tao sẽ chữa lành cho mày.
Nét mặt hiền từ, xen lẫn một chút u buồn và thông tuệ của Shiv, tự nhiên khiến tấm lòng của một trong hai cô gái vừa rồi rung động lạ kì. Đó chính Nun, là nữ hoàng đã bỏ trốn của Angeln. Trong lòng mình, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lại thấy chàng thiếu niên điển trai kia có nét gì vô cùng thân thuộc.
-Cảm ơn anh. – Nun mỉm cười, vẫy tay về hướng Shiv – Tôi là Nun, bên này là Yulya, em gái tôi. Rất vui được biết anh. Cảm ơn một lần nữa, vì đã cứu sống chú ngựa yêu của tôi.
-Không có gì. Tôi tên Shiv, người xứ Kitaya này.
-Đây là lần đầu tiên chúng tôi tới đây. Chúng tôi đã bị một bọn người đuổi riết.
Shiv khững lại, rồi định thần, tiếp tục băng cho con ngựa trong giây lát, rồi ngoảnh lại:
-Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh. Chúng tôi cũng thật đói bụng rồi.
Bọn họ bèn tiến vào trong nhà, gần tới bàn ăn mà Shiv tự tay đóng bằng gỗ sồi. Cái bàn ăn vốn là một thân cây gỗ sồi được cắm rễ rất sâu trong lòng đất, nay được anh ta chế tác lại thành một chiếc bàn sống động trong căn nhà. Trong phòng, mọi thứ bài biện thật đẹp mắt và tươi sáng, y như anh ta là một người đàn ông cầu thị và ngăn nắp. Điều đặc biệt hơn cả là, anh ta có mọi bức tường trong nhà được xây cất, thiết kế làm giá sách. Trong nhà đầy những sách, được xếp ngăn nắp theo từng thể loại, đều là binh thư, lịch sử, sách luật pháp và nghiên cứu, điều này khiến Nun ưng bụng, nghĩ thầm chắc anh ta cũng là thư sinh lịch lãm, thanh cao biết đọc sách, chứ không phải là người dân bình thường. Nghiên mực mà Shiv đã mài dở vẫn còn thơm mùi mực mới, trong căn nhà toả hương thơm gỗ mộc man mát, khí trời tấp vào cánh cửa mát mẻ, đậm phong vị của mùa hè – điều thật sự hiếm hoi ở Angeln, là nơi sương mù và băng tuyết phủ kín quanh năm.
Shiv gọt trái cây một cách thành thạo, trên bàn toàn những thức quả nhiệt đới mà ở Angeln chưa hề có bao giờ, cùng với đĩa thịt lớn, nóng sốt, nhìn ngon mắt, một đĩa cá sông khổng lồ như thể cho 7 người ăn, cùng với chút cao lương trên những chiếc tô nhỏ, điệu bộ hiếu khách, cởi mở:
-Mời hai cô…Nun và….Yulya, đúng không? Mời hai cô dùng bữa. Tôi vừa có thể nấu đồ ăn cho chú ngựa trong khi hai cô ăn uống, và chúng ta vẫn có thể nói chuyện.
-Thịnh soạn quá, anh thật chu đáo. Chúng tôi thật sự cảm kích.
-Có việc gì đâu, đừng khách sáo. Mà…hai cô cứ ăn uống thoải mái nhé, đồ ăn còn nhiều lắm. Trông hai cô gầy guộc thế này, thật chẳng có sức sống gì cả. Nào, hãy ăn nhiều cho mập lên, nữ nhi ốm yếu nữa thì thiệt thòi lắm. Và giờ, hãy kể tôi nghe câu chuyện của hai cô nào?
-À, chúng tôi là người từ phương Tây đến đây. Chúng tôi đã đi quãng đường quá xa để đến được Kitaya của anh. Không may, trên đường tới xứ này chúng tôi đã bị mai phục, sau đó dù cả hai đã chống trả quyết liệt và đào thoát được, mấy tên thảo khấu ấy vẫn kịp thời bắn vào cẳng chú ngựa một mũi tên. Chú ngựa này bị đau, điên cuồng bỏ chạy, bởi vậy chúng tôi đã không thể theo lối các vì sao chỉ dẫn nữa, và đã lạc đến nơi này.
-Ra là vậy…hai cô gặp phải thảo khấu là đen đủi lắm, vì Kitaya này yên bình lắm. Thường ngày cũng có một vài chuyện cãi cọ ở các chốn nhà quê hoặc ven chợ, nhưng chuyện như thể này…tôi chưa từng gặp qua…
-Dạ. Chúng tôi cũng biết Kitaya là xứ sở yên bình, vì vậy mới lánh đến đây…
Yulya đang định nói gì đó, Nun đã vội chặn lời:
-Mà, anh đã vất vả rồi, để chúng tôi đi cho ngựa ăn…
-Để tôi. Hai cô đường xá xa xôi đến đây, nghỉ ngơi đi…
Nói rồi Shiv ra ngoài. Nun vội đứng dậy, khép cánh cửa ngoài vào, như muốn nói gì riêng với Yulya:
-Yulya, suýt chút nữa em nói lộ ra rồi. Chúng ta không thể nói cho anh ta chúng ta là người xứ Angeln, càng không thể cho anh ta biết chúng ta là quý tộc.
-Dạ…- Yulya ngỡ như mình nghe nhầm – Nhưng em thấy anh ta là người tốt mà…Sao chúng ta không thể tin tưởng được…?
-Đúng, anh ta là người tốt. Và có lẽ…anh ta chính là người chồng mà ta cần tìm..
-Sao ạ? Chị…
-Đúng vậy. Ta không muốn anh ta yêu ta vì thân phận ta cao quý. Ta muốn chàng thanh niên này yêu ta vì chính con người của ta, bất chấp ta là ai, xuất thân thế nào…
-Sao chị đã vội quyết định thế? Biết đâu anh ta là kẻ phàm phu tục tử…Thân phận chị cao quý thế này, không được đâu. Mong chị hãy suy nghĩ cho kĩ.
-Kìa Yulya, ta đã quyết định gì đâu! Ta mới chỉ là đang dò xét anh ấy thôi. Nhưng ta nghĩ anh ấy là kẻ sĩ, em hãy xem, trong căn phòng toàn là những sách quý trong thiên hạ, hoạ chăng chỉ vương tôn công tử mới có được!
Yulya nhìn vòng quanh, quả đúng như lời:
-Chị thật tinh tường, chúng ta hãy xem xem!
-Phải. Và trong khi ấy , trong khi ta thử thách anh ta, em tuyệt đối chớ để lộ danh tính của chúng ta. Và, em phải nhớ, chúng ta vẫn phải đề phòng với anh ấy, dù anh ấy là người tốt đi chăng nữa. Không chỉ tính mạng chúng ta, sinh mệnh của cả địa vực Angeln phụ thuộc vào mọi quyết định của ta đấy.
-Dạ, em hiểu rồi. – Yulya khẽ gật đầu. Rồi hai người nghe tiếng Shiv bắt đầu bước vào trong nhà, bèn kết thúc cuộc đối thoại.
***
Thời gian thấm thoắt trôi qua, giờ đã 6 tháng kể từ ngày Nun lần đầu gặp Shiv. Hằng ngày, Shiv đêu đem về cho Nun va Yulya những món ăn ngon trên phố, hoặc anh ấy thường mang về những đoá hoa dại trong rừng. Có đôi khi, sau mỗi ngày đi làm về mệt mỏi, Shiv thường đưa hai cô gái đi ăn tối ở những quán nhỏ trong thị trấn. Shiv thường hay cùng họ đọc sách, rồi lại tranh luận về những ý tưởng đã học được trong sách ấy. Họ đều rất hạnh phúc, và cuộc sống diễn ra cứ thế êm đềm. Nói về Nun, cô càng ngày càng ái mộ, tin tưởng cũng như đã coi Shiv hơn một người bạn, có đôi khi Nun cảm thấy rất lạc lõng, chơi vơi nếu như Shiv nói anh ấy sẽ đi đâu một vài ngày. Yulya đọc được suy nghĩ ấy trong mắt của Nun, và thầm tin vào sự suy đoán của mình, rằng chắc chắn Nun đang yêu Shiv rồi. Bản thân Nun thì không dám chắc, vì trước khi đến với Shiv, cô đã có toan tính về việc kết hôn, nên đôi khi sợ mình tin tưởng Shiv quá sớm. Shiv thì vẫn ngây ngô, chẳng hay biết gì cả. Đối với hắn, cho dù Nun rất xinh đẹp, Yulya cũng rất xinh đẹp nữa, nhưng hắn gặp hai người này ở hoàn cảnh tình cờ không chủ đích, vì vậy cũng quên bẵng đi và không nghĩ đến.
Có một điều mà bấy lâu nay Shiv vẫn luôn băn khoăn, đó là thân thế của hai cô gái này. Có lần Shiv đi xuống núi rồi trở về, gần đến nhà thì hắn thấy một bọn người mặc áo đen không rõ hành tung vừa chạy ra từ khu vườn nhà hắn. Khi Shiv lao tới định chiến đấu với họ, họ đã kịp đào thoát. Lại lần nữa cách đó mới chỉ vài tháng, Shiv vô tình trông thấy Yulya và Nun dùng hai thanh củi trong nhà, giả làm kiếm và tập trận. Họ mạnh đến nỗi hai bên bất phân thắng bại, đấu suốt vài tiếng đồng hồ. Lại rồi, chính Nun chỉ dùng một thanh củi đó thôi mà hoá băng toàn bộ thanh củi của Yulya, rồi dùng chính tóc mình như một pháp khí mà ứng chiến với Yulya, quật ngã cô xuống đất. Nếu chỉ là hai nữ tử yếu đuối bình thường trong thiên hạ, chắc chắn không thể có thân thủ và võ thuật mạnh mẽ như vậy.
Rốt cuộc,họ là ai? Câu hỏi đôi khi chỉ có một mình, Shiv lại gợi nhớ ra và luôn tự hỏi bản thân. Nhưng mỗi khi hắn định hỏi Nun điều gì, tuyệt nhiên Yulya và Nun sẽ làm hắn xao nhãng và quên luôn mục đích của mình khi chất vấn họ. Chính vì vậy, ngày tháng cứ trôi qua, và cứ như vậy ba người họ sống chung với nhau giống như người một nhà.
P/s: Fiction đầu tiên sau vài năm. Hi vọng mọi người có thể tiếp tục support Nguyệt.
Mọi chi tiết về fiction này, chư vị liên hệ: http://www.giacatkhonganh.wordpress.com nhé.
*** HẾT ***